Mình vừa kết thúc buổi học cuối của môn Giải phẫu học thần kinh. Thầy mình, vốn cũng là một bác sĩ chuyên khoa Hồi sức – Phẫu thuật tim trẻ em tại Bệnh viện Chợ Rẫy, đã dành buổi cuối này để trả lời tất cả câu hỏi của lớp. Khi một bạn hỏi thầy về nỗi sợ, thầy đã chia sẻ rằng năm thầy 6 tuổi, thầy rất sợ chết. Nỗi sợ đó ám ảnh thầy nhiều năm trời. Mình khá ngạc nhiên vì hình như nỗi sợ đó chưa từng tồn tại trong ký ức tuổi thơ của mình.
Câu chuyện của thầy không gợi lại cho mình hình ảnh nào rõ ràng nào về cái chết nhưng lại là đề tài mà mình quan tâm ở thời điểm hiện tại khi có cơ hội tham gia tổ chức Workshop cho trẻ em khoa Ung bướu tại Bệnh viện Nhi Đồng. Mình đã không tránh khỏi cảm giác bối rối trong việc chuẩn bị đề tài để trò chuyện và giao lưu với các bạn vì thật sự là mình không biết phải nói gì. May mắn mọi thứ đã diễn ra suôn sẻ ngoài sự mong đợi của cả team và hôm ấy, trong gian phòng vỏn vẹn 20m2 màu xanh da trời sặc mùi thuốc, tụi mình có thể cảm nhận được niềm vui và hạnh phúc tràn ngập trong ánh mắt của các bạn.
Câu chuyện của thầy gợi lại cho mình hình ảnh trong gian phòng đó và mình tự hỏi, trong một giây phút nào đó, liệu nỗi sợ đó có xuất hiện và ám ảnh các bạn hay không? Mình đã đem băn khoăn đó để hỏi riêng thầy vào cuối giờ. Thầy đã chia sẻ cho mình nhiều góc nhìn thú vị và lời khuyên về chuyện làm thế nào để có thể dạy cho đứa trẻ một kỹ năng mới, về việc một đứa trẻ khi lên bàn mổ sẽ suy nghĩ những gì và những kỹ năng đó có tác động thế nào trong những thời khắc đó. Lời cuối thầy nói với mình trước khi ra về là về chuyện một cái cây non bị sâu ăn từ bên trong, miễn là nó còn xanh, thì việc của mình là phải tưới.
Vốn là đứa nhận nhiều hơn cho. Hôm ấy, tại gian phòng màu xanh da trời, mình nhận được một bức tranh từ chủ nhân nhí nhất phòng từ chối dùng bất cứ màu gì ngoài màu xanh.
Tác giá truyện: Nguyễn Hoàng Phương Vy
Digital Marketing Specialist